Đứa con khó dạy của swamiji
Smita Patel (một trong những “Chị em Pandava”), Bisbee, Arizona
Lòng thành kính và hàng triệu lời
chào kính dâng lên đôi chân sen của Sadguru Sri Ganapati Sachchidananda
Swamiji, một Hóa thân của Datta. Với sự cho phép của Ngài, tôi vinh dự được
đóng góp một phần nhỏ trong số rất nhiều trải nghiệm của mình. Câu chuyện của
tôi là một phép màu sống động đang bước đi trên mặt đất nhờ ân huệ của Ngài.
Bản thân tôi và gia đình tôi tràn đầy lòng biết ơn vĩnh cửu đối với Ngài. Dù
hiện tại hay trong tương lai chúng tôi có dâng hiến bao nhiêu công sức, thì vẫn
sẽ mãi mãi mang ơn Ngài.
Sức Mạnh của Guru
Guru truyền năng lượng để chấm dứt sự kháng cự của tâm trí bạn
Ngài mở rộng con người bạn bằng sự trợ giúp thiêng liêng
Bậc thầy dạy bạn qua sự chỉ dẫn thầm lặng
Ngài khoan một lỗ xuyên qua mọi cản trở trong bạn
Người dẫn đường cho bạn hiểu rằng việc nâng đỡ linh hồn bạn là nhiệm vụ của
Ngài
Ngài phá vỡ lòng kiêu hãnh của bạn bằng cách khoác lên mình hoàn cảnh cuộc sống
của bạn như một tấm mặt nạ
Người thầy tiết lộ từ bên trong sự tồn tại của linh hồn bạn trong Ý thức Thượng
Đế
Sức mạnh của Ngài khiến bản thể tinh khiết của bạn đón nhận tình thương của
Thượng Đế.
(Viết bởi Jay Mazo)
Vào tháng 12 năm 1987, tôi phải đến
London vì công việc cá nhân trong vòng một tuần. Lúc đó tôi gọi điện cho cha
của Harsha – một người bạn gia đình lâu năm và là thầy tế Hindu tên là Sri
Ramanlal Dave, người có vai trò như một người cha và là chỉ dẫn tinh thần của
tôi. Ông ấy mời tôi đến và ở lại nhà họ, nhưng tôi trả lời rằng điều đó không
thể vì thời gian lưu trú của tôi quá ngắn. Do những hoàn cảnh không lường trước
được, cuối cùng tôi lại ở lại lâu hơn dự định tại London và ở tại nhà của Sri
Ramanlal Dave. Trong chuyến thăm đó, ông ấy tặng tôi cuốn sách kỷ niệm của
London về Sri Ganapati Sachchidananda, trong đó có ảnh toàn thân của Ngài, và
một cuốn sách tiếng Gujarati mà ông đã xuất bản để tôn vinh Sri Swamiji. Cả hai
cuốn sách đều được đích thân Sri Swamiji ban phước. Trong khi trao tặng cho tôi
những vật thiêng liêng ấy, ông ấy nhấn mạnh rất mạnh mẽ rằng nếu Ngài không còn
sống nữa, tôi nên tìm sự chỉ dẫn từ vị Swamiji này.
Ông (Sri Ramanlal Dave) nói với tôi
rằng ông đã tìm hiểu kỹ về Swamiji này và có thể xác nhận rằng vị Swamiji này
là người tốt. Tôi đã bỏ qua những lời nhận xét của ông rằng chính ông cũng đủ
để đáp ứng các nhu cầu tâm linh của tôi và rằng tôi thực sự không cần bất kỳ vị
Guru nào khác. Ông cười và khuyên tôi hãy nghiêm túc và làm theo lời chỉ dẫn
của ông.
Tôi quay lại Mỹ và một tuần sau thì
người chú yêu quý của chúng tôi, Sri Ramanlal Dave, đột ngột qua đời. Harsha
đến Anh để tham dự các nghi lễ tang lễ của cha cô ấy. Điều này cho tôi cơ hội
để lần đầu tiên xem cuốn Sách Kỷ niệm của Swamiji – cuốn sách mà từ đó
đến giờ tôi hoàn toàn phớt lờ. Tôi mở sách ra và bắt đầu đập vào hình của
Swamiji và giận dữ gào khóc, tại sao điều này lại xảy ra với người chú yêu quý
của tôi – người là hình mẫu tinh thần của tôi.
Khi tôi tuyệt vọng gọi cho Harsha ở
London, cô ấy gợi ý rằng tôi hãy vào phòng puja và nghe băng Datta Stava
của Sri Swamiji, băng này do Papa tặng. Vậy là tôi nghe và làm theo lời bài
hát, và chỉ trong vài phút, những lời ấy đã in sâu vào tâm thức tôi.
Trước đó, vào nhiều dịp mà chú tôi
gửi các băng bhajan hay nhạc thiền của Sri Swamiji từ London về, tôi đều phản
ứng rất gay gắt và không chịu nghe. Vì thiếu hiểu biết, tôi thậm chí từng nói
với Harsha rằng: hoặc là mấy cuốn băng đó, hoặc là tôi – tức là nếu còn giữ thì
tôi sẽ đi.
Khi Harsha đến Ấn Độ để hoàn thành
các nghi lễ cho cha mình, cô gặp Sri Swamiji lần đầu tiên tại Ashram ở Mysore.
Sri Swamiji nói với cô rằng thời khắc để Smita gặp Ngài đã đến. Harsha ngạc
nhiên và trả lời rằng sẽ rất khó đưa Smita đến vì cô ấy không tin vào các Guru
và cô sẽ mất công việc mới nếu xin nghỉ làm.
Khi Harsha quay về Mỹ, cô nói với
tôi và bố mẹ tôi về thông điệp của Sri Swamiji. Tôi lúc đó không coi trọng lắm.
Cô ấy có nhắc rằng Sri Swamiji đang tổ chức các khóa học Kriya Yoga ở West
Sunbury, Pennsylvania, kéo dài ba ngày. Chúng tôi quyết định ghi danh vào khóa
học để xem như thế nào, với điều kiện là tôi không bị mất việc. Ngạc nhiên
thay, cả hai chúng tôi đều có thể nghỉ làm một tuần mà không bị mất việc.
Không hay biết gì, Guru Leela
(sự vận hành nhiệm mầu của Guru) đã bắt đầu diễn ra
Tôi gặp Sri Swamiji trực tiếp vào
ngày 8 tháng 8 năm 1988 tại West Sunbury, tại Trung tâm Yoga Datta, nay được
biết đến với tên gọi Trung tâm Ẩn tu Datta (Datta Retreat Center). Chúng
tôi là một nhóm rất nhỏ khoảng 8 đến 10 người, và Sri Swamiji đã hát một bài
Bhajan.
Mỗi khi ánh mắt của Ngài chạm vào
mắt tôi, Ngài luôn trao một nụ cười rất bình an, khiến tôi cảm thấy thoải mái
khi ở gần Ngài. Ngày hôm sau, buổi lễ bắt đầu lúc 8 giờ sáng và chúng tôi tham
dự lễ Sri Chakra Puja. Lúc đó, tôi được yêu cầu đi mua hoa trong thị
trấn để dùng cho lễ puja.
Tôi miễn cưỡng lái xe quay lại thị
trấn để mua hoa, luôn lo lắng rằng mình sẽ lỡ mất buổi lễ hoặc điều gì đó quan
trọng, vì sự tò mò trong tôi đã được đánh thức. Nhưng tôi không cần phải lo
lắng, vì khi tôi quay lại với hoa, Swamiji vừa lúc đang tiến tới chỗ ngồi hành
lễ của Ngài.
Sau buổi puja, tôi theo Swamiji, vừa
chụp ảnh vừa được Ngài trao tặng những nụ cười ngọt ngào. Trong lúc đó, Swamiji
ra hiệu gọi tôi đến và hỏi tôi: “Con muốn gì?”
Prasadi giải thích rằng bất cứ điều
gì tôi mong muốn, Swamiji cũng sẽ ban phước cho điều đó. Tôi không chắc nên nói
gì, nhưng trong lòng tôi thầm nguyện rằng: “Nếu Ngài thực sự là vị Guru chân
chính như mọi người nói, xin hãy ban phước lành của Ngài cho con mãi mãi.”
Swamiji khi đó chạm vào một cái cây
gần đó và làm hiện ra một mặt dây chuyền bạc tròn có khắc chữ “Dhram” và trao
nó cho tôi. (Dhram là bīja mantra của Dattatreya.)
Tôi không nhận ra rằng cuộc gặp đầu
tiên này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình như thế nào. Tôi tham dự khóa
Kriya Yoga cùng Harsha và Nita.
Vào cuối khóa học, mọi thứ bắt đầu
xảy đến với tôi và tôi khóc rất nhiều, điều mà giờ đây tôi hiểu là những tiến
trình thanh lọc nội tâm đang diễn ra. Mỗi lần tôi gặp Sri Swamiji, Ngài đều bảo
đảm với tôi rằng sự hiện diện của Ngài sẽ luôn ở bên tôi.
Người Bạn Thiêng Liêng
Sự gần gũi với Người Bạn Thiêng
Liêng
Bày tỏ một tình yêu không bao giờ cạn
Một hóa thân dẫn dắt cuộc sống bên ngoài của con người
Tiết lộ Thần Tính ẩn giấu bên trong
Một bàn tay chỉ đường
Giúp trái tim bạn hằng ngày cảm nhận an lạc
Để cứu độ các tín đồ, Guru đã đến
Vì mục đích của Ngài là biểu lộ Thượng Đế.
(By Jay Mazo)
Trước khi chúng tôi rời đi Swamiji
đã nói Harsha hãy chăm sóc cho tôi vì sắp tới tôi sẽ phải đối diện với rất
nhiều vấn đề khó khăn, nhiều thử thách. Tôi là người rất nóng tính và ngài biết
tôi sẽ cần phải trưởng thành lên với những thử thách trong đời.
Sau khi rời West Sunbury, chúng tôi
chuyển đến Atlanta, Georgia vào năm 1988. Harsha và tôi tìm được công việc tốt,
và những thử thách của tôi bắt đầu. Có một thời điểm tôi gần như sắp chết, và
Sri Swamiji, dù về thể xác vẫn đang ở Ấn Độ, đã hiện ra và ban Darshan
(thị kiến thiêng liêng) cho mẹ tôi. Bà cảm thấy nhẹ nhõm và an lòng khi biết
rằng Sri Swamiji đang chăm sóc con gái của bà.
Hôm đó, Jitu Dave từ London đã
chuyển lời đến cha mẹ tôi rằng họ nên gọi Ashram lúc 5 giờ chiều để nhận chỉ
dẫn tiếp theo. Khi họ gọi Ashram vào buổi tối hôm đó, họ nhận được thông điệp:
“Tôi muốn tất cả các vị cùng với Smita đến Vijayawada vào dịp Navaratri.”
Trong thời gian này, Jitu Dave và
người bạn tâm linh thân thiết của ông là Vinod Shah, cũng là một đệ tử, đã thực
hiện một số lễ puja theo chỉ dẫn của Sri Swamiji để giúp tôi cải thiện tình
trạng ở London.
Gần mười thành viên trong gia đình
và bạn bè của tôi đã tham dự lễ hội Navaratri tại Vijayawada vào tháng 9 năm
1989. Sri Swamiji đã dặn cha mẹ tôi rằng tôi không được phép đi đâu ngoài khách
sạn và Ashram. Khi chúng tôi đến gần Ashram ở Vijayawada, đã có rất nhiều
chướng ngại vật xảy ra trên đường, như thể cố ngăn cản chúng tôi đến được
Ashram.
Khi tôi tiến gần đến Ashram, một
giấc mơ mà tôi đã có trong nhiều năm — có bục, đồ vật dùng trong lễ puja, một
người đàn ông râu dài đang làm lễ arathi — nay đã trở thành hiện thực trước mắt
tôi. Sri Swamiji đã gửi lời nhắn rằng tôi nên tắm rửa và đến gặp Ngài vào lúc 7
giờ tối tại sảnh cầu nguyện.
Ở thời điểm đó, gia đình tôi kể lại
rằng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, giữa đám đông 20.000 người, Sri
Swamiji gọi tôi đến gần và đặt ngón tay cái lên trán tôi để chữa lành. Cơ thể
tôi bật ngửa ra sau. Đó là lần tái sinh đầu tiên của tôi, thoát khỏi những thực
thể đã ám ảnh tôi. Rất nhiều sự chữa lành đã diễn ra bên trong tôi trong mười
một ngày chữa lành tại Ashram Vijayawada.
Trong chuyến thăm này tôi được yêu
cầu đến thăm Ashram ở Mysore và Mekedatu, nơi Swamiji ra đời. Trước khi tôi rời
ashram Sri Swamiji cho tôi được phỏng vấn ngài. Tôi đã kể trong buổi gặp gỡ
rằng tôi bị mất rất nhiều năng lượng do hay quên. Ngài tha thiết khuyên tôi nên
nghỉ việc khi quay lại Mỹ.
Vì những lần hay quên và những phiền muộn khác, Swamiji luôn có mặt để giúp đỡ tôi khi tôi cần. Ngài thậm
chí còn sẵn sàng nghe điện thoại để hướng dẫn tôi. Tuy nhiên, vì đang có quá
nhiều ràng buộc và trách nhiệm, tôi đã không làm theo lời khuyên của Ngài và
không từ bỏ công việc.
Ngày 8 tháng 2 năm 1990, tôi gặp tai nạn xe hơi trực diện khi đang lái xe đi làm,
dẫn đến nhiều năm trị liệu, phẫu thuật và phục hồi chức năng. Chiếc xe bị phá
hủy hoàn toàn và do va chạm mạnh, động cơ rơi ra khỏi xe ngay trên đường. Vì
quá lo lắng nên tôi không báo cho cha mẹ biết, khi ấy họ đang ở Ấn Độ để tham
dự buổi darshan (gặp gỡ tâm linh) với Swamiji tại Ahmedabad. Trong dịp đó, họ
có nhắc đến với Swamiji rằng họ đã không nghe tin tức gì từ tôi trong một thời
gian. Sri Swamiji sau đó đã nói với họ rằng tôi đã gặp tai nạn xe hơi, và khi
mở miệng ra, Ngài chỉ vào chiếc răng bị gãy của mình để giải thích rằng Ngài đã
gánh chịu va chạm từ vụ tai nạn xe đó thay cho tôi và mang lại cho tôi một cuộc
"tái sinh". Cha mẹ tôi vô cùng sửng sốt và lặng đi vì không nói nên
lời. Ngài trấn an họ rằng không cần lo lắng và nói:
“Smita là con của Datta và Ta sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Một lần nữa, Sri Appaji lại hiện diện đúng lúc tôi cần đến Ngài.
Giờ đây tôi hiểu tại sao Ngài đã yêu cầu tôi bỏ công việc—vì Ngài đang cố
cứu tôi khỏi tất cả những đau đớn và khổ sở này, bởi tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi
phục sau lần tái sinh đầu tiên. Đây quả thực là một bài học quý báu trong việc
hóa giải các nghiệp quá khứ của tôi, giúp tôi trưởng thành về mặt tâm linh và
học cách phó thác trọn vẹn dưới chân vị Sadguru của mình.
Ngay cả hôm nay, tôi vẫn thức dậy
với phép màu của Swamiji và đi ngủ cùng với phép màu của Ngài. Trong những giấc
mơ, Sri Appaji luôn trấn an tôi rằng Ngài luôn hiện diện bên tôi. Ngài
đã mở mắt tôi để nhìn thấy từng sự kiện nhỏ hàng ngày dưới ánh sáng của Guru
Leela – những điều kỳ diệu của Thầy. Ảnh hưởng của Ngài đã khai mở trực
giác của tôi trong cả cuộc sống cá nhân lẫn công việc, và sự hướng dẫn nội tại
của Ngài luôn sẵn có mỗi khi tôi thầm “quay số” 1-800-Guru-Help.
Tôi cầu nguyện và van xin:
“Sri Appaji, xin hãy ban cho con sức mạnh, lòng dũng cảm và trí tuệ để tiếp
tục phục vụ Guru Seva.”
Tôi xin kết thúc phần đóng góp nhỏ
bé này của mình bằng cách dâng lời cầu nguyện lên đôi chân sen của Sadguru.
“Twa Meva Mata Cha Pita Twa Meva,
Twa Meva Bandusha Saka Twa Meva,
Twa Meva Vidya Dravinam Twa Meva,
Twa Meva Sarvam Mama Deva Deva.”
Thượng Đế và Guru
Thượng Đế là đại dương, và tôi là làn sóng
Guru sinh ra từ đại dương của tình yêu để cứu độ.
Thượng Đế là cây, và tôi là chiếc lá
Guru nuôi dưỡng cây giải thoát cho những ai có niềm tin.
Thượng Đế là âm thanh, và tôi là lời của Ngài
Guru hoàn thành định mệnh linh hồn tôi khi lời Ngài được lắng nghe.
Thượng Đế là đấng sáng tạo, và tôi là cuộc thử nghiệm
Guru giải phóng ý thức tôi vào trong tầng trời thiên giới.
— Jay Mazo
Lời cảm ơn đặc biệt:
Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến những người bạn thân ở Sierra Vista, Arizona
– Jay và Gabriele Mazo – vì sự giúp đỡ trong việc biên tập câu chuyện của tôi.
Đặc biệt cảm ơn Jay đã cho phép tôi sử dụng ba bài thơ về Guru được trích từ
cuốn sách của anh ấy, The Inner Guide
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét